Nhưng cái cảm giác bất bình trước một cuộc chiến phi nghĩa ở một xứ sở xa xôi thì chắc là chưa có.Những lần thế này, những cơn đau, năm sáu bảy năm hoặc hơn cũng dần thành quen chịu đựng, như tiếng chuông đồng hồ kia.Thế đấy, khi khoảng cách vô hình đã trồi lên, lúc nào người ta cũng cần một cái cớ chính đáng để bộc lộ tình cảm, một thứ nhiều khi vô cớ.Họ đã bị những kẻ đứng trên và tuổi tác biến thành những nhà giáo điều, cái mà tuổi trẻ họ đã từng bất bình.Rồi một ngày kia, cậu ấy sẽ cảm thấy cần bất bình.Lại đến lúc thay băng và họ lại lùa hết người thân bệnh nhân ra.Mất mất người kể chuyện.Chỉ hơi rờn rợn và xa cách.Đầu tiên là một cuốn sách tiếng Anh dày vài trăm trang.Và càng thể hiện sự vô học khi trở thành câu cửa miệng đầy vô tư.