Dương như, phương châm ngày nay của chúng ta là “ Hối hả, Lo lắng, An táng”.Niềm vui của tôi đến tột đỉnh khi chúng tôi “tiếp quản” trường đaị học năm 1974.Cuối năm đó, tôi trải qua kỳ thi ở lớp 5.Ngày nay, ông được xem như là một trong những người giàu nhất thế giới.Nhiều năm sau,người ta nghe người chủ cũ bình luận:"Cho đến khi tôi tính toán ra,mỗi từ tôi dùng để bác bỏ Woolworth đã làm tôi mất khoảng 1 triệu đô la".Rồi trận động đất lại phá hủy nhà máy của ông và sau cùng,ông quyết định bán nhà máy sản xuất bạc pit-tông cho Toyota.Điều này có thể hiểu được tại sao nhiều người trong chúng ta lại bận rộn đến nỗi không có bữa ăn sáng đúng nghĩa, bận đến nỗi không có thời gian quan sát vẻ mặt của vợ, chồng hoặc con, để quan sát nguyên nhân trở thành kết quả như thế nào.Nhiều người không chú ý được đến điều đó.Trong một kì thi, bất kể kiến thức của học sinh như thế nào, nếu nó khong được ghi lại trên giấy trả lời trong một khoảng thời gian nhất định thì nó sẽ bị đánh “trượt”.Ngáy đó là ngày tuyệt vời nhất trong cuộc đời của ông.