Và khuôn mặt dường không cảm xúc.Bác gọi điện giục xuống rồi đấy.Thế mà rồi cũng ngủ được.Cái ghế đá này cũng buồn lây.Mọi người vẫn thấy bình thường.Để họ giảm bớt sự coi thường và lợi dụng vô thức, như một thứ phản xạ theo chuẩn mực vốn có với bất kỳ một thằng bé hai mốt tuổi lười học, sống lơ ngơ và luôn có thời gian rảnh nào.Đôi mắt luôn nhìn thẳng nhưng chẳng nhìn vào ai cả.Để tránh những hận thù.Từ khi làm con đến làm cha mẹ rồi ông bà là những khoảng cách tuổi tác, khoảng tích lũy tri thức cho một sự giáo dục cũng như rèn luyện tốt hơn.Có lẽ bố đã qua rồi cái thời dũng mãnh.