Sau khi diện kiến nốt cái (tạm gọi là) tâm hồn đằng sau nó.Chẳng ý thức gì cả, chẳng nghe lời ai cả.Vả lại, ở đây còn có mẹ tôi đau ốm, có con gái cả của tôi sắp lấy chồng, con gái út đang nhọc nhằn đại học, con trai tôi chưa vợ, chồng tôi với lại họ hàng, cháu tôi học hành dở dang, cửa hàng tạp hóa thiếu người lo liệu.Dỗi mẹ à? Tôi hơi bàng hoàng.Trong nước thì những người có chức năng lười tìm tòi, vi hành; khả năng sử dụng vi tính hạn chế.Mẹ tôi nói chuyện với một người phụ nữ về thủ tục tiếp nhận tôi.Cái giấc mơ của mình không mất.Mệt sao cháu còn đi chơi.Nhưng như thế đã là tốt lắm rồi.Thế bác đi du lịch, đóng cửa hàng lại, mặc kệ con cháu một thời gian.
