Có một thứ bất biến, đó là tất cả.Thấy đất nước thật tiến bộ khi vào nhìn thảm cỏ xanh và khuôn viên khá qui củ xung quanh.Đến lớp để bác yên tâm và không vặn hỏi sáng nay đi đâu?.Là ích kỷ, rất ích kỷ.Vì thế mới có nghệ sỹ ẩm thực, nghệ sỹ sân cỏ…Sống là gì nếu không có khoái cảm.Ôi, cuộc đời của bác tôi.Dù vợ con hắn vẫn cười dịu dàng trước bát canh rau muống đỏ quạch.Và càng dễ hoà vào cái từng làm họ thấy khinh bỉ và bất lực.Và việc thoát ra khỏi những lớp mơ mà mọi sự kiện đều có vẻ thật cũng từa tựa như rơi thụt dần khỏi các tầng mây, khá hẫng và khá sốc.