Bà nói: "Ông Carnegie, tôi ước ao được ông tả cho tôi nghe những thắng cảnh bên đó".Nhưng họ mắc phải cái lỗi thông thường là chỉ nghĩ tới cái họ muốn.Bức thư sửa chữa như sau này, tuy chưa được hoàn toàn, nhưng so với bức trên cũng tấn tới nhiều rồi.con ngủ, má đỏ kề trên tay, tóc mây dính trên trán.Mỗi lần ông mới làm quen với ai, ông hỏi tên họ người đó và cách viết ra sao.còn cần phải học rất nhiều.Có phải để nói: "Xin ông đừng cho in tấm hình đó nữa, tôi không thích nó" không"?.Khi bạn coi tấm hình trong đó có bạn chụp chung với những người khác, thì người thứ nhất mà bạn ngó là ai?Mà bị đuổi lại càng không thú chút nào hết.Dùng cuốn sách này làm kim chỉ nam để giải quyết những nỗi khó khăn hằng ngày.