Lúc diễn tả họ sợ sai lầm, sái chỗ, sái mùa rồi bị khinh.Còn văn thể thì họ coi là đồ xa lạ.Trên màn bạc ái tình nhiều phen bị quăn vô chuồng lợn.Thị quan đã gỡ trong ký ức họ từ trước những đường cong của lông mày, chiều dài của mũi sọc dừa, làn môi mỏng, sóng mắt long lanh như nước mùa thu, thì gặp bạn gái nào hơi hợp nhãn họ tưởng bạn gái ấy có đủ các điển trên.Chị hay anh mà nói xẵng thì ăn cơm xong rửa chén một mình: bạn trai ngông đi chơi.Họ không khinh người, nhưng thương hại kẻ không cấp bằng, tiếc sao lại có kẻ thất nghiệp, bực dọc người lớn không trị được hạ cấp, bất mãn sao người già hủ lậu, tủi nhục khi xã tắc đảo điên, phẫn uất khi cương thường đỗ nát.Nã Phá Luân tướng nhỏ thó mà ý chí dời sông lấp biển, chớ họ có tướng bé dáng điệu phụ nhược thì nguy hiểm lắm.Biết bao nhiêu nam sinh chưa sạch máu đầu là đã chủ trương không lặp gia đình.Họ đang ăn mà nghe thứ thư nầy, thì lu láo cho rồi bữa để đọc.Đầu óc nầy nguy hại.