Nền giáo dục cũ phải đánh cho một giá tréo.Nhứt là tôi phải khéo xử với vô số bè bạn học sinh, hay sinh viên, vân vân.Bỗng giáo sư gặp một ông từ giữ nhà thờ, người cao tuổi, sâu sắc về đạo hạnh.Lựa kẻ khôn ngoan, cẩn ngôn, giàu kinh nghiệm, học rộng, bàn tâm sự với họ.Nếu hỏi họ sợ ai thì họ lúng túng, khó trả lời.Chỉ nên cấm sự mơ mộng xấu chớ vẫn phải tập bạn trai tưởng tượng vì khi thành nhân óc phán đoán, suy luận có thể lấn áp tài năng nầy của họ rất nhiều.Họ nói sẽ lập gia đình mà chưa.Tâm hồn họ là một cánh rừng hiểm bí khó ai hiểu được.Bạn trai mà ai biết chia sớt ưu sầu, ước vọng với họ, họ dám hy sinh chết sống.Ai khổ hơn người đi hay kẻ ở.
