Vẫn người, chân tay đầy đủ nhưng không tài nào nhìn thấy mặt.Tao đờ mẹ bật quạt mãi mà đờ mẹ đéo hết nóng….Phố phường quanh nhà lại bình thường.May có chỗ này tập, không thì buồn lắm.Nơi thì nước mía bật băng chưởng dân tình cầu bất cầu bơ ngồi san sát ở vỉa hè đối diện ngó sang.Sự xích lại là một niềm vui dù chúng không tạo đủ cơ hội cho họ để san sẻ những uẩn khúc.Chẳng ai thua thiệt cả.Chán ngán hơn rất nhiều so với hứng chịu sự thờ ơ của người dưng.Có khi tôi mà là một kẻ phản động thực sự mới là một biểu tượng hấp dẫn cho một bộ phận thanh thiếu niên không nhỏ.Anh họ tôi cũng làm cảnh sát, thi thoảng đến phường anh ấy chơi tôi có đọc thấy những điều Bác Hồ dạy lực lượng công an, cảnh sát nhân dân: …Đối với dân phải lễ phép hòa nhã… Trong công việc phải cần kiệm liêm chính… Vậy mà, ngay trước mắt tôi thôi, có một ông vừa bị giam xe, một chú gọi lên gác giải quyết, lúc sau, có chú xuống mở khóa cho ông ta về…
