Con người đang bắt đầu có mong muốn chân thành hơn về giệt giặc nghèo đói cho nhau, đó là một dấu hiệu sáng sủa.Mà dần dà đâm quen, bạn viết mà không biết nó có hay không.Tất cả mối bận tâm của họ nằm trong vòng luẩn quẩn ấy.Một giọng trầm, một giọng cao kiểu trẻ con.Mọi người ai cũng lo cho tôi.Và trong những thời điểm đó, bạn thường làm ra thơ.Chỉ là chuyện phiếm thôi.Giữa những khoảng ấy là thời gian trống.Từng trang, từng trang…Bất hạnh thay, sự phong phú thuộc về muôn loài nhưng không nhiều cá nhân nạp nổi nó vào người.