trong chương trước, tôi đã kể tên Marc Aurele và Epictete.Y có thể không bao giờ tới thành La Mecque.Người ta có thể 8 giờ dắt chó đi chơi mà suốt thời giờ nói là để dạo mát óc cứ phải suy nghĩ về việc 9 giờ 15 phải đọc sách, phải về sao cho khỏi trễ như vậy còn hứng thú gì nữa?Lẽ ấy có vẻ đương nhiên.Tôi không hiểu tại sao như vậy.Thật là một chế độ dân-chủ lý-tưởng.Vật gì cũng xét với tinh thần đó thì đâu đâu ta cũng thấy cái đẹp lạ lùng, biến hóa của đời sống.Ý muốn làm được việc gì ngoài chương trình đã ấn định là ý muốn chung của những người có một tâm hồn khá!Trước khi ngừng bút, tôi không thể không kể qua những nguy hiểm đang rình rập bạn.Cho nên khi khởi sự công việc vĩ đại là sống một đời đầy đủ, dễ dàng với 24 giờ một ngày, chúng ta nên hết sức tránh mọi rủi ro trong những bước đầu.
