Mới đầu, bà ta nói giọng run run, nhưng dần dần bà trấn tĩnh lại sau cùng đã có thể nhoẻn miệng cười.Cháu hỏi: "Má, sao kỳ vậy má? Mới dậy lúc nãy, sao bây giờ lại vội ngủ?".Tôi bèn mở bức thư xem ba tôi viết gì.Bệnh tiếp tục giảm, và đáng lẽ xuống hố từ lâu rồi chứ, tôi lại sung sướng, mạnh lên, mà áp lực của mạch máu cũng hạ xuống.Ta có thể chú ý tới những vấn đề nghiêm trọng mà vẫn thẳng người tiến bước với một bông cẩm chướng ở khuy áo được [22].Đến đây bà gõ cửa nhà quả phụ một vị chỉ huy thương thuyền là bà Webster.Thực ra, họ không bao giờ như vậy cả.Người nội trợ nghèo khổ ở Maywood đó lại có tham vọng khuyếch trương nghề mình nữa.Sau cùng tôi "tốp đợi".Nhưng mỗi lần nói trước đám đông, tôi can đảm được thêm một chút.