Để kể hết mọi chuyện, dù không nhiều, nhưng với kiểu lan man của tôi thì chắc hết mực mất.Tôi cứ mãi im lặng nhìn vào trang sách.Gã thực vật gai góc viết lên cửa sổ một hàng chữ gần giống nét chữ của bạn.Thi thoảng chúng bay rợp trời.Lại phải chơi với cái thứ dư luận cục mịch và ù ì.Bạn dậy tìm cái đồng hồ, không ra.Trên tầng, tôi nằm giường đọc một câu chuyện không vui.Tôi biết các chú bực tôi, trước thái độ của tôi lúc ấy.Tôi ngồi như tượng đá.Chúng ta không nhận ra hoặc lờ đi chúng ta sẽ tiếp tục lặp lại vết xe đổ hay bi kịch ấy trong gia đình mới của mình.