Đọc sách một cách nghiêm túc thì không đọc tiểu thuyết, nên bạn nào quyết định tu thân và luyện trí mà lại bỏ ra cặm cụi một giờ rưỡi trong ba buổi tối mỗi tuần để đọc trọn những tiểu thuyết của Charles Dickens (Tiểu thuyết gia Anh thế kỷ 19) thì nên thay đổi chương trình đi.Tôi chỉ nhắc lại cho bạn đấy thôi.Bạn có nhớ những tối đi đờn ca trong một đám tiệc không? Khi có việc gì nhất định để làm buổi tối, một việc gì cần hết năng lực của bạn, thì bạn chỉ nghĩ tới việc đó thôi, bạn cũng thấy hăng hái, vui vẻ suốt ngày rồi, phải không?Nghệ thuật là cao quý, nhưng không phải là cao quý nhất.Người ta phải thăm bạn bè.Câu châm ngôn đó chưa đúng hẳn.Từ sở về nhà bạn có cảm tưởng mệt nhọc đó (ý muốn nói ở sở ra, bạn không thấy mệt nhọc gì cả và bạn mệt không phải vì việc làm mà vì tưởng tượng).Nó có thể phản bạn và làm bạn lạc lối đấy.Năm sau, giờ sau, ngày sau luôn sẵn sàng đợi ta.Hai mươi bốn giờ đó là của bạn đấy, không có của cải nào quý hơn.