Suốt đêm đó tôi thức để khắc chữ, cho dù lưng của tôi mỏi nhừ, mùi của muội đèn dầu làm đầu tôi đau nhức và hai mắt lờ mờ nhìn không rõ chữ.- Tôi nghĩ ắt là như thế.Còn kẻ lùa bò thì cũng chẳng giữ cho bò đi đúng hàng.– Quan tể tướng trả lời – Nó không ở lâu trong những cái túi nhỏ bé của dân nghèo mà nhanh chóng chạy vào nằm yên trong hòm của những người giàu có.Như chính tôi chẳng hạn, tôi bắt đầu sự nghiệp làm giàu của mình khi còn là một cậu bé và đã mua một con bê cái với giá một đồng bạc.Nhưng rồi nhớ lại lần gặp Zabado thê thảm trên tường thành ngày trước, ông biết là kế hoạch đó không thể được.- Sự thật ông Arkad Gula là một nô lệ khi còn ở Babylon.– Tuy nhiên, bây giờ tôi cũng không có một đồng nào để trả cho ông được.Bê bết máu và bùn đất, trên ngực của người nô lệ khốn khổ ấy vẫn còn hình xăm con rắn biển mà ông đã từng biết.Nếu vào trong quán, không lẽ anh ngồi nhìn Dabasir ăn uống một cách ngon lành còn mình ngồi không với cái bụng đang đói meo như vậy.