Kế đó, từ từ duỗi thẳng những ngón chân, rồi để cho chúng dãn gân ra.Trong trường hợp của tôi, công việc đóng tàu đã thắng nỗi buồn của tôi.Bà hãy thử thí nghiệm trong một tuần, sẽ thấy tâm thần nhẹ nhàng và sắc đẹp tươi tắn như thế nào.Khi nuôi những tư tưởng chân chính, sẽ thấy công việc đỡ chán nhiều.Mỗi sáng khi tỉnh dậy, tôi tự bắt tôi kiểm điểm lại mọi lý do để tôi phải sung sướng: Trong người không đau đớn; được nghe những điệu nhạc êm đẹp phát ra từ máy truyền thanh; có những bạn tốt.Có nhiều bạn lại nói: "Ước gì anh chàng Carnegie này phải trả nhưng toa hàng của ta, tiêu pha trăm món cần thiết như ta với số bổng của ta, để cho y bỏ cái giọng dạy đời ấy đi".Trên đường về, nhà tôi ngừng xe lại, nắm chặt hai tay, khóc: "Mình, tôi chịu không được nữa".Thế rồi họ kiện nhau và cho tới chết không thèm nói với nhau nửa lời.Nếu bạn muốn hết lo thì bắt chước William Osler: "Ngày nào sống ngày nấy, cách biệt hẳn với ngày trước và ngày sau.Các bà cảm thấy khoan khoái, nhẹ nhàng.