Nói thế nào đây? Khó quá! Tốt nhất là cứ loanh quanh luẩn quẩn.Mọi người dưới nhà vẫn gọi: Ngheo! Ngheo!Và tôi ảo tưởng có thể cải tạo cuộc đời (có phải chỉ mình tôi ảo tưởng đâu).Nhưng chỉ có thể tốt nhiều hay ít, khó có thể tốt cho đủ.Như thế là như thế nào? Là như nhiều người tôi gặp và không mong đợi thấy lần hai.Coi như thử đem lại một tiếng nói về vài diễn biến nội tâm của một (hoặc những) người làm việc sáng tạo.Còn đờ mẹ vốn dĩ nghĩa của nó đã đa số chẳng sạch sẽ gì.Hay mình bảo: Tôi đang chìm, đang lắng.Bù lại, ông sẽ làm nô lệ nghệ thuật cho họ vĩnh viễn?Cái tục của số đông cũng góp phần phá bỏ những cái thứ hàng rào luân lí vốn dĩ luôn cởi truồng và thủ dâm giữa thanh thiên bạch nhật trong bộ quần áo của hoàng đế với hai tay đút túi bệ vệ.