Robert Louis Stevenson nói: "Bất kỳ ai cũng có thể làm công việc hàng ngày của mình được, dù công việc đó nặng nhọc tới bực nào đi nữa.Tôi quen một người đàn bà ở Nũu Ước lúc nào cùng phản nàn về cảnh cô độc.Nói một cách khác, chúng ta cần chú ý đến nỗi khó khăn song đừng lo lắng.Xem thế đủ biết không phải họ hoảng loạn vì bom đạn mà chính người ta đặt họ vào một nghề trái với sở thích và tài năng.Lúc đó tôi làm hạ sĩ quan ở bộ binh, đội thứ 94.Tăng lương "đúp"? Không.Tinh thần tôi sôi lên như nước trong một nồi sùng sục mà không có lỗ để xả hơi.Nhưng anh ta cười, cho là nói bậy, rồi vẫn làm việc và vẫn sống rất mạnh mẽ nhiều năm.Tôi trố mắt ngạc nhiên và đột nhiên tôi nhận thấy tôi còn hạnh phúc hơn biết bao người, tôi tự nhiên thấy ngượng vì đã yếu hèn.Nhưng hồi ấy ông nghèo tới nỗi phải dùng một cái lẫm chứa cỏ khô làm phòng thí nghiệm.