Nó là đầu đàn cho thế hệ sau, là cái mà các em nó nhìn vào, là trưởng chi, là đứa sẽ thay bố tôi rồi bố nó làm trách nhiệm với họ mạc.Nàng nằm nhớ người yêu cũ.Thế thì là thiên tài thế nào được.Lại thấy mấy cuốn Thơ và đời Xuân Diệu, Nguyễn Bính, Hàn Mặc Tử trên giá sách của chị út mang từ tầng trên xuống.Gần đến Sea Games chắc người ta sẽ dẹp, dẹp hết cho đường thông hè thoáng.Chả là hôm qua có chuyện.Có một thứ bất biến, đó là tất cả.Bực thật, phải chờ 2 phút qua đi để viết cái ý nghĩ này vào.Bạn biết giờ này chắc bác bạn đang bị các vị trong bệnh viện hạnh họe.Tôi đã những tưởng họ sẽ trao quyền tự định đoạt cho mình sau khi đọc nhưng hoá ra vì những điều đó mà họ càng không muốn tôi viết.
