Chưa thể biết ai biểu trưng cho Loài NgườiKhông có nó thì sao? Cuốc bộ hoặc đi xe buýt.Làm thế gian thoải mái rồi lại ngột ngạt, tù túng, buồn nôn, bực bội.Thế là mẹ lại hỏi: Mẹ xin hai bác cho con về nhà hai tuần nhé.Nhìn bạn lặng lẽ, ít ai biết bạn có một tuổi thơ hiếu động và đầy kỷ niệm.Với không ít uẩn khúc của chung một thế hệ.Khi bạn ngồi vào bàn, những ý tưởng đến nhưng bạn không được viết, bạn sẽ làm gì? Bạn chơi trò luyện trí nhớ.Mẹ: Chắc con lại ghé đâu chơi chứ gì.Và bạn tin, những người thân (nếu không có điều gì trầm trọng bạn gây ra cho họ vì câu chuyện này và sự dối trá để viết nó), họ sẽ phải cảm ơn bạn vì quãng đời gàn dở mà họ cho rằng bạn đã và đang sống.Đến gần nhà, đường tắc, cổ động viên quá khích nhảy ra lòng đường chặn ô tô buýt.