Dải đường chính phía ngoài lắp đèn thưa thớt, âm u, bụi mù.Có lẽ nếu có vé tháng tôi đã mua.Một thứ gì đó mà không phải thuốc ngủ quá liều.Bố không phải một người đi đầu, nhưng dần dần, chầm chậm, bố chứng tỏ là người biết tiếp nhận sự thật cũng như cái mới, đó là một niềm an ủi lớn với bạn.Bắt đầu khó nghĩ đây.Ta ghét phải gây phiền nhiễu đến những ai lúc nào cũng lo bị làm phiền.Hy vọng, cái này có thể giúp gì đó cho giấc ngủ của bạn.Theo thói quen, nó thành thứ máy tự vận hành.Khi mà tôi lạc loài.Phải chăng sống là để phát triển nghệ thuật và làm nghệ thuật là để phát triển đời sống? Rồi những ý niệm chưa được đụng chạm đến tỏ ra hờ hững với những cái đã được bóc vỏ.
