Mệt và không thích thú.Duy chỉ có một lần không hiểu theo thói quen hay chẳng vì lí do gì mà nàng gọi tôi là thằng trong một câu chuyện với cô bạn bàn trên.Gió se sẽ mang vị mặn.Không rõ là bực ai, cái gì nhưng quả bây giờ, khi xong một giai đoạn gột rửa nữa (hơi muộn?), chừng nào còn có ý định viết tiếp, tôi nôn nao muốn khạc nhổ một con người cũ to nhất trong vô số con người trong mình ra.Hết màn chào hỏi, bắt đầu cuộc hỏi cung ngọt ngào.Những trận bóng và bác bấm huyệt gần nhà làm tôi thấy khoẻ hơn.Vào những thời điểm mà tuổi thơ sẽ có những ấn tượng mạnh nhất.Và với đòi hỏi của thời đại, như vậy mới có thể coi là bình thường.Và em biết không? Xé toang lồng ngực moi trái tim ra cũng lại là cách duy nhất để Đankô là chính mình.Bóng đèn thì bình thường, không cần kể.
