Khi bạn rời bàn, bỏ bút.Hôm nay chỉ phải học 3 tiết sau theo cái lịch học lại của tôi.Mà là một tiếng nói độc lập, chân thật và biết đều (dù không phải không có chỗ gay gắt).Ba năm đè nén nó rồi mà mình không nhớ ra mặt nó.Khi bạn phải đánh nhau hoặc làm lành với chính mình, thật khó.Hoặc họ vẫn khăng khăng là mình đúng.Thế là xao nhãng, thế là bia bọt, đề đóm và hơn thế… Quần chúng dần mất lòng tin.Nhưng mà như đã trình bầy, mẹ đang thua mà, mẹ chỉ còn trông cậy vào bác nữa thôi.Và càng dễ hoà vào cái từng làm họ thấy khinh bỉ và bất lực.Bạn thấy thế nào? Bạn có đang bị ám sát không? Hôm nay, tôi phá lệ một chút, bỏ học, nằm viết.
