Nước mắt ngưng nhưng nước mũi vẫn chảy tong tỏng, kéo dài, đu xuống trang sách.Lại nhớ cái nạn giáo dục mà ai đó ví như may quần áo cốt để đồng bộ và hợp ý mình chứ không cần quan tâm nó có vừa người trẻ con không.Nó muốn khám phá tôi.Và với trí tuệ cùng được mở mang, biết đâu có thể hiểu nhau hơn.Thấy tôi đi với người chị khác, chị xui đứa con gái hàng xóm giật mũ của chị út vứt xuống cống.Ngồi một tẹo thì một ông nữa mở cửa vào, phủi nước trên các ghế và trèo lên một cái, ngồi bó gối.Mà chúng lại như cái miệng vực cứ rộng ra mãi.Bác mà biết tôi không có tên trong danh sách lớp bác và mọi người còn sốc nữa.Bạn không thấy lạ lắm vì bạn đoán chắc chúng được đỡ bởi tán của những cây khác.Trực giác giúp tôi luôn biết phải làm gì, chỉ không ai biết điều đó mà thôi.