Dỗi mẹ à? Tôi hơi bàng hoàng.Vì thế mà lại phải tập ở lại dần làm nhà đạo đức để điều độ.Nhẹ đến độ mà tôi biết chỉ độ chục lần như thế này là tôi sẽ bay lên.Nhấc cánh tay nhẹ hều rờ thử lên ngực.Cũng may chị có nhiều bạn, tôi cũng gặp vài người, bạn tốt.Điều đó có đáng sợ với những người lớn càng ngày càng yếu đi không?Vì thế, ông hãy nói chuyện với tôi như một đối tác làm ăn.Bạn chẳng biết phải làm gì nữa.Thả thơ ra để nó bị bọn vô học cho ăn một cái tát.Sao có một quãng đường mà mình đi chậm thế? Mình muốn mọc ra thêm muôn ngàn đôi chân hoặc không còn chân gì nữa.